Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: [Review] Wolfenstein

  1. #1
    nguoiloantin Guest

    [Review] Wolfenstein

    WOLFENSTEIN
    B.J. Blazkowicz đã trở lại.

    - Phát hành: Activision
    - Phát triển: Raven Software/Threewave Software
    - Thể loại: First - Person Shooter
    - Ngày phát hành: 18/8/2009
    - ESRB: Mature

    Có 1 điều gì đó mang ý nghĩa hồi tưởng quá khứ nhiều hơn cả về Wolfenstein, tựa game first - person shooter mới nhất từ bộ 3 Activision, id Software và Raven Software. Phiên bản Wolfenstein 3D đầu tiên đã được trình làng từ cách đây khoảng hơn 17 năm về trước và đã góp phần phổ biến trên phạm vi toàn cầu thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất, như bạn chắc chắn đã biết. Trước khi huyền thoại Half - Life làm dấy lên 1 trào lưu mới về những trò chơi bắn súng đi theo kịch bản, Wolfenstein 3D vẫn tạo nên 1 sức hấp dẫn rất riêng với 1 lối chơi đơn giản tới mức thuần túy: Chạy lăng xăng xung quanh các màn chơi rộng lớn và bắn giết lính Phát Xít bằng 1 bộ sưu tập vũ khí không ngừng "leo thang" về độ kinh hoàng của hỏa lực. Hãy gọi nó là Inglorious Basterds tại kỉ nguyên của nó. Sản phẩm Wolfenstein lần này hiển nhiên vẫn phải vay mượn lại cái hồn của phiên bản gốc, song nó cũng đồng thời sở hữu những nhân tố mới.

    Bạn vào vai điệp viên của phe Đồng minh B.J. Blazkowicz, về cơ bản là cơn ác mộng tồi tệ bậc nhất của mọi tên lính Đức. Trong Wolfenstein, bạn tìm cách điều tra về 1 thứ năng lượng bí ẩn nào đó có tên gọi Black Sun, và tất cả là tùy thuộc vào bạn để ngăn chặn kế hoạch của Đệ tam Quốc xã nhằm phát triển nó thành 1 thứ vũ khí hủy diệt nhân loại. Và như vậy, bạn được cử tới thành phố Isenstadt, nằm sâu trong lòng nước Đức. Tại đây, bạn sẽ hợp tác với các nhóm kháng chiến địa phương và 1 phe phái khác trong nỗ lực ngăn chặn bằng mọi giá âm mưu hiểm ác của Phát xít.

    Đây không hoàn toàn chỉ là 1 tựa game tuyến tính, vận hành răm rắp theo kịch bản. Thay vào đó, giống như trong trò chơi Halo 3: ODST mới ra mắt cách đây chưa lâu, ý tưởng của game là cho phép bạn sử dụng các màn chơi lấy bối cảnh tại thành phố như 1 loại bệ phóng trung tâm để trực tiếp đưa bạn tham gia vào các nhiệm vụ khác nhau. Điều này đem tới cho bạn cơ hội được khám phá kĩ lưỡng khung cảnh thành phố 1 chút, cũng giống như cái cách mà bạn có thể đã từng làm để khám phá mỗi level trong phiên bản Wolfenstein 3D đầu tiên. Khi bạn bắt gặp những nhóm lính Đức đi tuần tra, đó là lúc để "vui vẻ" chút đỉnh. Bạn có thể gặp gỡ với những đầu mối liên lạc để nhận nhiệm vụ, và sau đó bước vào hàng loạt các điểm "di chuyển tức thì" để được "bắn" thẳng tới các màn chơi khác nhau. 1 khi bạn đã hoàn thành công việc, bạn sẽ được đưa trở lại các level trong thành phố.

    Thật không may, đây cũng là nơi đã đánh dấu 1 bước đi sai lầm của Wolfenstein, bởi nó đem lại cái cảm giác như thể những nhà thiết kế game không đủ độ tự tin vào những ý tưởng của họ để phát triển nó 1 cách hoàn chỉnh. Bạn có thể nghĩ rằng đây là 1 thế giới với kích cỡ tương đối rộng lớn hoặc 1 hỗn hợp pha trộn giữa FPS và RPG, nơi bạn có thể tích lũy hàng đống quest với những nội dung đa dạng từ các NPC và rồi sau đó quyết định xem sẽ nên theo đuổi cái nào trước tiên. Thay vì vậy, sự tự do này chỉ đem tới cho bạn 1 ảo tưởng vô cùng nhỏ bé về 1 lối chơi phóng khoáng kiểu open world. Những level đặt trong thành phố Isenstadt là cực kì tuyến tính, và định vị được hướng đi xuyên qua nó là 1 công việc chỉ tiêu tốn 1 vài giây đồng hồ chứ không lâu tới độ... vài phút. Bạn sẽ phải chạy dọc trên những con phố và ngõ ngách có bề ngoài tương tự nhau trong 1 khoảng thời gian lố bịch suốt quá trình chơi game khi bạn cần tìm gặp giữa những "đầu mối làm ăn" của nhóm kháng chiến địa phương và các bè đảng khác. Chẳng bao lâu, cái mặt nạ "đi thám hiểm" sẽ nhanh chóng rơi ra, mà nguyên do đặc biệt là bởi bạn không cần phải ngó quá nhiều qua tấm bản đồ in-game của mình khi luôn luôn có 1 dấu hiệu trực tiếp trên chiếc la bàn chỉ dẫn cho bạn biết chính xác mình cần phải hướng tới đâu.

    Trong khi đó, kết cấu của các nhiệm vụ cũng là tương đối tuyến tính; bạn hoàn thành 1 nhiệm vụ cho 1 nhóm nổi dậy nào đó và rồi họ bảo bạn tới nói chuyện với 1 phe khác sẽ giao cho bạn 1 mission mới, vân vân và vân vân. Việc bạn được trao rất nhiều cơ hội hoặc sự tự do chẳng đem lại bất cứ ý nghĩa nào cả. Sẽ không bao giờ có chuyện nhân vật của bạn được phép xun xoe nịnh bợ với 1 bè phái này hay làm phật ý 1 bè phái khác. Họ chỉ đơn giản chỉ cho bạn nơi nào cần phải đến và thứ gì cần phải bị làm cho nổ tung. Ít ra vẫn còn có 1 tin tốt lành là có khá nhiều thứ có thể bị nổ tung.

    Đọ súng trong Wolfenstein có thể làm bạn phải kinh ngạc với số lượng những vật thể có khả năng bị phá hủy thuộc về môi trường. Trong khi bạn không thể nào đánh sập được các bức tường hoặc toàn bộ những tòa nhà, rất nhiều thứ sẽ bay vọt lên không trung khi lựu đạn được kích nổ, và hàng cơ số những vật chắn sẽ bị cắt vụn thảm thương bởi mũi tên làn đạn. Ý tưởng nòng cốt về giết chóc lính Phát xít được xây dựng tương đối tốt, khi bạn có thể thoải mái bắn gục chúng bằng những món đồ chơi thông thường và khi việc này trở nên nhàm chán hay bạn bắt đầu trở nên thiếu thốn đạn dược bạn có thể sử dụng tới những trang thiết bị kì quặc hơn, điển hình như khẩu particle beam, vật sẽ làm bốc hơi các đối thủ đúng theo nghĩa đen. Bạn còn có thể nâng cấp các vũ khí của mình 1 cách đáng kể, tận dụng những thỏi vàng mà bạn tìm và đoạt được trong các level. Bạn không thể nào có đủ điều kiện "tài chính" để nâng cấp mọi loại vũ khí, nhưng nếu bạn có 1 khẩu súng ưa thích của riêng cá nhân mình bạn có thể đẩy mạnh phạm vi sát thương, độ chính xác, giảm độ giật nảy của nó và rất nhiều kiểu "độ" khác nữa.

    (Còn tiếp...)

  2. #2
    nuochoaparis Guest
    Đây sẽ không còn là Wolfenstein nữa nếu thiếu đi những yếu tố siêu nhiên. Trong trường hợp này, đó là 1 tấm bùa hộ mạng thần bí, đem tới cho bạn những nguồn sức mạnh đặc biệt. Veil Sight hoạt động theo dạng 1 chiếc night vision, song nó còn đồng thời làm nổi bật lên những điểm yếu của đối thủ và, quan trọng hơn cả, nó cho phép bạn du hành qua 1 không gian khác nơi các chướng ngại vật trong thế giới thực có thể không hiện hữu. Nếu có 1 bức tường gạch vững chắc nằm phía trước bạn, hãy bật Veil Sight lên và bạn sẽ có khả năng khám phá ra 1 lỗ hổng đủ rộng để bạn có thể bước qua. Điều này khiến cho công việc "thám hiểm" trở nên dễ dàng hơn gấp bội và có thể được sử dụng nhằm thực hiện chiến thuật đánh thọc sườn những vị trí nguy hiểm với lực lượng địch thủ đông đảo trấn giữ. Phần còn lại của các nguồn sức mạnh đều tỏ ra quen thuộc đối với các fan của game bắn súng; 1 kĩ năng làm chậm thời gian kiểu bullet - time, 1 kĩ năng khiên chắn (shield) và 1 kĩ năng "khiên chắn thấu suốt" rất hữu dụng trong những tình huống giải đố cũng như khi phải đối đầu với 1 cơ số địch nhất định.

    Nói về các đối thủ, chúng bao gồm đầy đủ tất cả mọi chủng loại từ bộ binh Wehrmact, lính thiết giáp SS cho tới những thử thách cao cấp hơn, điển hình như các Bộ binh bọc thép Hạng nặng và các Sát thủ (Assassin). Những địch thủ càng kì quặc hơn lại càng tỏ ra nguy hiểm hơn, nhưng chúng cũng vẫn sở hữu những điểm yếu nhất định có thể được khai thác 1 cách triệt để nếu bạn tận dụng tới những nguồn sức mạnh Veil của mình. Và bạn cũng nên sử dụng chúng sao cho thật "thoải mái" mà không cần lo nghĩ nhiều, bởi hầu như bạn sẽ không bao giờ phải tiết kiệm lượng Veil powers đã được cho sẵn khi có vô số các điểm nạp năng lượng Black Sun đặc biệt xuyên suốt trò chơi.

    Wolfenstein sở hữu 1 cơ chế đồ họa tương đối dễ nhìn, nhưng nó chỉ thực sự được có cơ hội tỏa sáng khi bạn tham gia vào các nhiệm vụ sẽ đưa bạn ra khỏi khung cảnh thành phố. Có rất nhiều những môi trường nội - ngoại cảnh được mô tả vô cùng kĩ lưỡng, từ 1 cánh đồng xa xôi hẻo lánh tới 1 khinh khí cầu với kích cỡ khổng lồ. Thành phố Isenstadt chủ đạo tỏ ra khá tẻ nhạt khi được đem so sánh với chúng. Các mô hình nhân vật đều rất chi tiết, song cá nhân người viết bài có cảm giác rằng engine đồ họa này (được xây dựng trên cùng 1 cơ chế kĩ thuật của engine trước kia đã từng giúp vận hành 2 sát thủ phần cứng Doom III và Quake IV) đã không còn là 1 tác phẩm nghệ thuật đầy tính tương phản giống như chính nó trong quá khứ nữa. Mảng âm thanh trong game nhìn chung khá xuất sắc; chỉ cần đơn thuần nhắm mắt lại, lắng nghe những tiếng động chắc nịch của từng loại súng ống khi chúng được khai hỏa và bạn sẽ hiểu tôi đang muốn nói tới điều gì.

    Mảng chiến dịch single - player kéo dài với thời lượng không khác là bao so với những tựa game cùng thể loại; bạn chắc chắn sẽ chỉ cần tiêu tốn khoảng 6 cho đến 8 giờ chơi để hoàn thành nó. Và vẫn còn đó phần chơi mạng multiplayer, với yếu tố thú vị là 1 vẻ bề ngoài và cái "hồn" giống y hệt như trong quá khứ; nó bỏ qua cơ chế đồ họa hào nhoáng của phần chơi đơn để đem tới cho những mô hình nhân vật và cử động mô phỏng 1 xu hướng hồi tưởng về Return to Castle Wolfenstein, trò chơi kinh điển được phát hành vào năm 2001. Tuy nhiên, các chế độ chơi multiplayer tự bản thân chúng lại tỏ ra khá "sơ đẳng" và không đạt được tới chiều sâu cần thiết của bản mod nổi tiếng dành cho chính Return to Castle Wolfenstein -- Wolfenstein: Enemy Territory -- 1 điều tương đối khó hiểu. Không vượt qua nổi "chính mình" cũng có nghĩa là Wolfenstein không thể đủ sức cạnh tranh nổi với 1 sản phẩm World War II shooter gần đây của Activision, trò chơi hấp dẫn và rất có chiều sâu Call of Duty: World at War.

    Thật khó chấp nhận khi thấy 1 dòng game có truyền thống chơi mạng đỉnh cao như Wolfenstein lại không thu hút được sự chú ý của 1 bộ phận đông đảo các game thủ so với những trò chơi như thế, đặc biệt là khi chỉ sở hữu vỏn vẹn 3 mode. Đó là Team Deathmatch, Objective và Stopwatch. Objective đòi hỏi 1 đội phải nhận và thực hiện 1 công việc bất kì và đội còn lại cố gắng tìm cách ngăn cản họ thành công, trong khi Stopwatch là nơi cả 2 phe cùng nhận lượt chơi trong 1 level theo phong cách chuỗi nhiệm vụ và cố gắng đánh bại phe bạn bằng cách giành chiến thắng sớm hơn. Nhưng chúng về cơ bản luôn luôn bị chuyển hóa thành rất nhiều những màn hành động chạy - và - bắn vô thức, và thời lượng respawn khá nhanh chóng đồng nghĩa với việc sẽ gần như không có bất cứ 1 tình huống bất lợi nào nếu xảy ra việc chết chóc nằm ngoài ý muốn. Thêm vào đó, trò chơi chỉ hỗ trợ tối đa 12 players, nghĩa là các màn chơi sẽ thiếu hụt đi cái số lượng hỗ trợ cơ bản (16) mà các tựa game bình thường khác cần phải có.

    TỔNG KẾT
    Với gần 1 thập kỉ cách quãng giữa mỗi lần phát hành, khó mà đồng tình được với nhận định rằng id đang cố gắng níu kéo thời hoàng kim của dòng game huyền thoại Wolfenstein. Và điều này cũng có thể được hiểu là rất nhiều cuộc cách mạng đã trải qua đối với thể loại mà dòng game này là 1 trong những kẻ dày công vun đắp. Thật đáng khâm phục khi Raven Software đã biết chấp nhận điều này với Wolfenstein, song bạn cũng không thể nào không ước giá như họ biết tìm cách phát triển phần cốt lõi của những ý tưởng trong trò chơi này thành 1 điều gì đó đáng kể hơn nữa. Như vậy, phiên bản Wolfenstein mới mẻ của năm 2009 xuất hiện trước mắt người chơi như 1 tựa game bắn súng hấp dẫn, tuy rằng không kém phần đáng quên.


    * Ưu:
    - Những trận đấu boss tuyệt vời
    - Đọ súng gây được ấn tượng sâu sắc
    - Bộ sưu tập vũ khí đa dạng

    * Khuyết
    - 1 cốt truyện nhàm chán được tường thuật lại bởi những đoạn phim cắt cảnh tầm thường
    - Quá thiếu chăm chút trong việc xây dựng màn chơi
    - Multiplayer thiếu cải tiến
    - 1 loạt những khiếm khuyết đồ họa liên tục xuất hiện trong nhiều thời điểm khác nhau


    -------------------------------
    7.2 ĐIỂM
    GAME KHÁ
    ----------------------------

    Capture Those Evil S.S...

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •